Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt: Cô Gái Chớ Càn Rỡ
Phan_29
Tử Ca vỗ trán, nhưng cũng cảm tạ sự hiểu lầm của cô ấy. Nhướng mày, Tử Ca không nặng không nhẹ cười cười, không giải thích gì thêm.
Hai người đang trò chuyện, chợt nghe thấy Mộ Tình kêu hô.
"A, tôi nhớ ra rồi."
Chương 113
Đả tự:
Cô ta thét kinh hãi, khiến tâm tình Tử Ca đều đã nhảy tới cổ họng. Bỗng nhiên đầu ngón tay buộc chặt vào lòng bàn tay sinh đau, Tử Ca ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Tình, âm thầm hít sâu một hơi, nhất định phải vững vàng, tự kìm chế trước rối loạn.
Đôi mắt của cô thật bình tĩnh chống lại ánh mắt của Mộ Tình, đối phương lại trước một bước, tầm mắt lộ ra vẻ xa cách. Ánh mắt Mộ Tình híp híp, cô ta tin tưởng mình không có nhớ lầm, đúng là. . . . . .
"Nhớ tới cái gì sao lại kinh hãi như vậy ." Thanh âm Mộ Diễn cực kỳ trầm, nhàn nhạt trước sau như một. Anh ở trước mặt người khác thật sự đã quen với bộ dáng này rồi, cao cao tại thượng, xa cách cùng yên lặng.
Đột nhiên Tử Ca nghĩ lại bộ dáng vô lại thuộc về riêng anh, đôi má có chút đỏ lên còn có chút thù hận, thực hận không thể đem bộ mặt xấu xa của anh phơi bày ở trước mắt mọi người.
Ánh mắt Mộ Tình xoay xoay,"Ca, hôm nay em vẫn phải trở về, trước hết không cần báo ẹ, em sợ về sẽ bị mẹ mắng ột trận"
Đúng là. . . . . . Không biết tại sao bản thân lại không thể nói ra, Mộ Tình không làm bất luận chuyện gì gây bất lợi ình, trong bóng tối, những người khác nhìn không tới đáy mắt chứa lệ của Mộ Tình, nhếch môi lộ ra nụ cười không hợp với lý trí.
Ở chơi rất lâu, dạo này Tử Ca thích ngủ hơn nhiều, cô cũng không hiểu nổi tinh thần của mình bây giờ nữa, muốn quấn quýt Mộ Diễn lúc anh trở về, ai ngờ Lữ Phương gọi một cú điện thoại liền đem Mộ Diễn cùng Liêu Tuấn Vĩnh hô ra ngoài.
Phòng ăn chỉ còn ba cô gái. Tử Ca vốn là người không thích nói nhiều , Tiểu Hiền và Mộ Tình hai người không thích nhau nên cũng không nói gì thêm, trong lúc đó nhất thời ba người lâm vào trầm mặc.
"Oa, nhìn không ra, động tác rất nhanh , tại sao không có tin tức gì rơi xuống, định ngày nào?"
Hai tròng mắt Tiểu Hiền cực kỳ hứng thú nhìn chằm chằm Tử Ca, liếc mắt một cái ánh mắt sáng lạn, giống như phát hiện một đại lục mới, không gian vốn trầm mặc xấu hổ vì một câu nói của Tiểu Hiền, khiến Tử Ca cũng sững sờ không hiểu gì.
"Này, đây là cái gì?" Chỉ chỉ vào chiếc nhẫn trên tay cô, Tiểu Hiền ái muội trừng mắt nhìn.
Một câu của cô ấy khiến hai người đồng thời ngớ ra.
Tử Ca xoay xoay chiếc nhẫn trong tay, quả thật chiếc nhẫn rất đẹp rất dễ nhìn bởi viên kim cương nhỏ đính ở trên, cô không nghĩ muốn từ chối yêu cầu của Mộ Diễn, nếu không đeo nó có nghĩa là chính mình già mồm cãi láo.
Chỉ là khi bị hỏi tới, Tử Ca lắc lắc đầu, thần sắc trên mặt và thái độ của cô không ăn khớp với nhau ,"Không có gì, cảm thấy đẹp nên mua. Nếu ngày nào đó chúng ta kết hôn, cũng phải là hàng đặt theo yêu cầu mới được."
Trong lời nói của cô lộ ra từng đợt từng đợt ham muốn giàu có, chẳng phải rõ ràng nhưng cũng chẳng phải mịt mờ.
Sắc mặt Mộ Tình sững sờ qua đi, cô ta khôi phục thái độ bình thường. Cô ta biết, cho dù ca ca muốn động tâm, đối tượng đó cũng không phải là người đàn bà ham giàu. Trong tưởng tượng của cô ta, những người bên cạnh Mộ Diễn đều là các tiểu thư nhà giàu, cử chỉ khéo, có gia thế tốt mới có thể làm đệm lót cho anh.
Nhưng là, người phụ nữ trước mắt, cách nói năng vô giáo dục.
"Hạ tiểu thư tốt nghiệp ở đâu?"
Biểu hiện trên mặt Mộ Tình vẫn chưa tránh được tầm mắt của Tử Ca , nhịn không được đột nhiên Tử Ca rất muốn cười. Cô nghĩ toàn bộ biện pháp muốn rời khỏi Mộ Diễn, mà hiện tại mẹ và em gái của Mộ Diễn đều bất mãn với cô rồi.
Nếu, giữa bọn họ thật sự yêu, có phải cô sẽ phải chịu sự uỷ khuất của đứa con dâu thuộc gia đình giàu có không? ! Nghĩ xong, lại cảm thấy buồn cười, tại sao cô lại nghĩ đến chuyện này.
Chỉ là, muốn dùng bằng cấp đả kích cô, đúng là. . . . . . trẻ con.
"Quản trị doanh nghiệp chuyên nghiệp, bằng tốt nghiệp của cô ấy cực kì tốt." Tử Ca bĩu môi, còn chưa nói chuyện Tiểu Hiền cũng đã chặn ngang.
"Thật không, tôi cũng học bên quản lý, hôm nào có thời gian nhất định phải cùng trao đổi với cô " Trên mặt Mộ Tình đột nhiên nở rộ thiện ý khiến Tử Ca trong nháy mắt thất thần.
Ách. . . . . . Chuyển biến, quá nhanh rồi.
Cửa lần thứ hai bị đẩy ra, Mộ Diễn mới vừa tiến vào, Tử Ca liền đánh móc sau gáy, cô thủ sẵn cánh tay trên cánh tay anh, cả người dán thân thể anh,"Mộ, em nghĩ muốn đi trở về, đi dạo phố một ngày mệt mỏi quá."
Lần đầu tiên cô thân thiết gọi anh là Mộ, tiếng nói của cô có chút lạnh có chút uyển chuyển khiến lòng anh ngứa ngáy, ánh mắt Mộ Diễn trầm trầm rơi vào trên mặt của cô, lập tức cười,"Để cho Tiểu Hiền đưa hai người trở về, anh muốn đi công ty một chuyến."
Dáng người cô thon dài, đứng ở bên cạnh Mộ Diễn không mất đi dáng vẻ thanh cao vốn có lại tăng thêm phần xinh đẹp, ánh mắt Mộ Tình cố định trên thân thể hai người, cô ta nghiêng đầu coi một trận, đột nhiên khóe miệng cười thoải mái.
Cô ta biết, ca ca, vẫn đặt mình ở trong lòng.
Trên đường, thừa dịp Tiểu Hiền đi gọi xe, Tử Ca cùng Mộ Tình đứng ở đại sảnh chờ, đối diện mặt kính thủy tinh bóng dáng hai ngừơi phản chiếu lên đó. Vốn chán đến chết vì chờ đợi, Tử Ca nhìn bóng dáng mình cùng cô gái bên cạnh trong kính thuỷ tinh có chút giật mình.
Cửa thủy tinh ở đại sảnh, bởi vì không phải gương nên hình ảnh phản chiếu không rõ ràng, đúng là hình dáng như vậy, cực kỳ giống. Cô có chút kinh dị ngẩng đầu lên, lại gặp đôi mắt mượt mà của Mộ Tình, cô ta cười cười hồn nhiên "Rất giống nha. Tôi cũng vừa mới phát hiện."
"Đúng rồi, còn có chuyện cô nhất định không biết, tôi cùng Mộ Diễn, không phải huynh muội thân sinh." Miệng cô ta bất giác cười đắc ý, lại phảng phất như con dao cùn đâm vào trong lòng Tử Ca ,"Cũng khó trách, chuyện như vậy ít người biết lắm."
Mộ Diễn có rất nhiều người phụ nữ bên cạnh, Tử Ca cũng không để ý, cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi. Cô cũng biết đối với Mộ Diễn, cô chỉ là hứng thú nhất thời , một khi ngấy sẽ vứt đi.
Từ trước đến nay Tử Ca đều rất rõ, vẫn rất rõ, cho nên mặc dù tâm sẽ đau, nhưng cũng sẽ không vì thế mà bị tổn thương sâu sắc.
Đúng là, sự tồn tại của cô, cái điều đáng buồn cười nhất là phải thế thân cho người khác, Mộ Diễn, rốt cuộc anh đem sự tự tôn của tôi vứt đến nơi nào? !
Tâm, từng đợt dậy lên cảm giác đau đơn, giống như có người đập mạnh vào, cái cảm giác đau đớn ấy đã hút hết toàn bộ hô hấp củaTử Ca. Ánh mắt anh nhìn cô khi đó chỉ là đang nhìn thấy một cô gái khác thôi.
Mộ Diễn, nếu lúc ấy tôi biết toàn bộ tình cảm của anh thuộc về một người khác, Hạ Tử Ca tôi đánh chết cũng sẽ không động tâm. Đúng là, anh che dấu kĩ như thế, sâu đến nỗi tôi không thể phát hiện được.
Ngón tay tiến vào lòng bàn tay, Tử Ca nghiêng đầu đi mỉm cười,"Thật không, thế thì như thế nào? Mới vừa rồi, nghe bọn họ nói cô đã kết hôn , không phải sao?"
Tử Ca không cho cô ta cơ hội phản bác, hướng về phía xe Tiểu Hiền đang đi đến. Sắc mặt Mộ Tình đột nhiên biến đổi, nhìn bóng lưng Tử Ca , trên mặt của cô ta thu hồi vẻ mặt thuần lương,"Hạ tiểu thư, lần trước đụng vào cô, thật xin lỗi, hiện tại tay của cô không thành vấn đề chứ?"
Chương 114
Đả tự:
Tử Ca đi về phía trước, bước chân dừng lại, cô xoay mặt, kinh ngạc cùng tươi cười hợp thành một khối nở rộ ở trên mặt, "A, hoá ra là cô, không trách tôi cứ cảm thấy quen quen ."
Đáy lòng Tử Ca nhẹ cười, trí nhớ của cô từ trước đến nay rất tốt, từ xa nhìn lại cô cũng phát hiện được đó là ai. Nhưng nếu đã phải biểu diễn, Hạ Tử Ca sẽ không thua kém ai.
"Lên xe rồi nói." Tử Ca quay đầu nhìn đến Tiểu Hiền đã dừng xe ở ven đường.
Câu nói thản nhiên của cô khiến Mộ Tình thất thần, cô ta nắm bắt không nổi tâm tình của Tử Ca lẫn quan hệ giữa Tử Ca và ca ca của mình, câu nói đang để ở trên miệng lại bị nuốt trở về.
Lên xe, Mộ Tình báo địa chỉ để Tiểu Hiền đưa cô về trước, sau khi đưa Mộ Tình về, Chương Tiểu Hiền nghiêng đầu đi xem Tử Ca, một bên phát động xe, "Cô ở chỗ nào?"
Tử Ca sửng sốt một phen, cô khó có thể mở miệng, tựa đầu bỏ qua một bên, "Ngự Cảnh Quốc Tế."
Tất nhiên Chương Tiểu Hiền biết Mộ Diễn có nhà tại Ngự Cảnh Quốc Tế, cô ta nghiêng nghiêng đầu nhìn Tử Ca chỉ thấy cô đang quay mặt đi, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm phí bên ngoài cửa sổ, trên mặt hiện lên vẻ lạnh nhạt.
Tử Ca ngụy trang rất kiên cường, thời gian cùng làm việc, tất nhiên Tiểu Hiền hiểu . Chỉ là, Tử Ca thường không cười, đa số chỉ biểu hiện một cảm xúc đó là lạnh lùng, nhưng khi cô thiệt tình tươi cười thật sự có thể kích thích lòng người trở nên ấm áp. Mộ Tình và cô có nụ cười rất giống nhau.
Tuy nói, cuối cùng Mộ Tình đã lập gia đình , nhưng mà ai biết, có phải hay không Mộ Diễn vẫn đã sắp đặt cho cô ta một thân thế khác.
Trên xe chỉ còn hai người, Tiểu Hiền tốt ý mở miệng trước, "Này cô nương, mới trước đó thấy cô nhu thuận cực kỳ kia mà? Tôi nói cho cô nghe, tôi với nha đầu kia khác nhau một trời một vực, lúc nào tôi cũng được đem đi so sánh với cô ta đó. Tôi là Chương Tiểu Hiền cũng có thể học cùng Mộ Tình ư? Chương Tiểu Hiền không thể thục nữ như Mộ Tình được, Chương Tiểu Hiền có tài ăn nói bằng Tình Nhi sao? ! Vân vân và vân vân. Cho nên, hiện tại trong lòng tôi vẫn cảm thấy bỡ ngỡ."
Tiểu Hiền liếc mắt nhìn Tử Ca một cái, cô vẫn nghiêng đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, đầu chưa hề cử động, cũng không biết là có nghe mình nói không nữa, "Tử Ca, Tình Nhi hiện tại hay trước kia tính tình đều bất đồng, là con dâu gia đình giàu có thì luôn phải chiến đấu kịch liệt, áp lực rất lớn . Nếu cô ta thật sự ôn hoà thì cô có thể hình dung được hoàn cảnh của cô ta lúc ấy rồi chứ. Cô ta không có ý xấu, chỉ là mắc bị bệnh tiểu thư, từ nhỏ đã cao ngạo quen rồi."
Cũng chính vì điều đó, nếu không, Tình Nhi đã không im lăng chạy về đây. Có lẽ vì cuộc sống ở đó không được tốt, lại cảm thấy xấu hổ nên mới dùng phương thức im lặng chạy về đây.
"Tử Ca, cô cùng Mộ tổng, các người xác định ở cùng một chỗ sao?" Tử Ca vẫn không nói, Tiểu Hiền liền thao thao bất tuyệt hỏi tiếp.
"Hiền tỷ"
"Gọi tôi Tiểu Hiền đi, tôi cũng chỉ hơn cô có một tuổi, đừng gọi tôi như vậy tôi sẽ nhanh già đó."
Tử Ca mỉm cười, cô nghiêng đầu đi, ánh mắt long lanh loé lên trong màn đêm tối, "Cô muốn hỏi tôi cái gì? Tôi có phải cùng Mộ Diễn ở cùng một chỗ hay không, chưa bao giờ tôi có quyền định đoạt . Tự nhiên tôi cũng hi vọng được đứng ở bên cạnh anh ấy, nhưng là, anh ấy có muốn hay không, cũng không đến phiên tôi được chọn"
Giống như hiện tại, cô nghĩ muốn rời đi, nhưng vẫn phải đợi sự cho phép của Mộ Diễn .
Nhưng mà, câu nói này đi vào trong lòng Tiểu Hiền lại chứa đựng hàm ý khác, lời của Tử Ca có chút thống khổ, không phải nghe không hiểu, một người phụ nữ nhiệt tình yêu một người đàn ông nhưng không được ngó tới, Tiểu Hiền có thể tưởng tượng được trong lòng Tử Ca khổ như thế nào.
"Mộ Diễn, anh ta không phải là người có thể dựa dẫm, Tử Ca, nếu bị cuốn vào còn chưa sâu, mau chóng để cho chính mình đi ra đi." Chương Tiểu Hiền cảm thấy mình ăn cây táo, rào cây sung, nhưng mà cô cũng không hy vọng Tử Ca sẽ bị thương. Cô không phải ngừơi thích lo chuyện bao đồng, đúng là cô không hiểu biết mấy về Tử Ca, có thể hiểu được Tử Ca thật không dễ dàng.
Mộ Diễn, mấu chốt ở trong lòng anh là gì, Chương Tiểu Hiền biết, anh còn chưa có bước qua được. Trong lòng đang chứa đựng một cô gái khác, như thế nào trái tim cũng không để người khác lay chuyển.
"Có thể dựa vào hay không, tôi cũng hiểu được. Tôi nói, tôi thật sự mong rằng cái gì cũng chưa phát sinh, cô có tin không ?" Rõ ràng trên mặt Tử Ca đang cười nhưng Tiểu Hiền nghĩ rằng so với khóc thì giống hơn, "Tôi cho rằng trong lòng anh ấy chứa không nổi tôi, hoá ra, trong lòng anh ấy đã cất giấu một bóng hình khác, đã không rảnh tiếp nhận tôi , đúng không?"
Cô không phải ngốc, Tiểu Hiền đã nói chuyện mịt mờ như vậy, cô có thể làm bộ như không hiểu sao?
Chương Tiểu Hiền nhất thời vì lời nói của Tử Ca mà bất động, hiện tại cô có hơi hối hận, cô không phải chuyên gia tâm lý, thì làm sao có thể chữa trị cho người bị bệnh, chính mình lại lắm miệng nói ra những thứ này làm người khác khổ sở. Nhìn ra bộ dáng ảo não của cô, khóe mắt Tử Ca nhiễm lên ý cười, "Tiểu Hiền, cô đừng để ý. Tôi biết cô là có ý tốt. Trong lòng anh ấy có người khác tôi đều biết, không cần cô nói tôi cũng đoán được. Vốn tưởng rằng bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, hoá ra đó là sự thật. Với lại dù sao cô gái kia cũng đã kết hôn rồi."
Cho nên, cho dù có là cô ta thì cô ta đã mất đi tư cách để yêu.
Tử Ca nói nửa thật nửa giả, chính cô cũng không hiểu trong lời nói của mình có chứa đựng bao nhiêu tâm ý dành cho anh
Xe dừng tại Ngự Cảnh Quốc Tế, nhìn Tử Ca xuống xe, bóng lưng gầy yếu của đi vào nơi đây hết sức hiu quạnh, Tiểu Hiền muốn nói gì nhưng chưa kịp nói cô đã rời đi
Mệt mỏi cực kỳ, về đến nhà Tử Ca để cho Vương Linh chuẩn bị ít nước nóng rồi đi tắm, tẩy đi sự mệt mỏi xâm chiếm toàn thân, cô tắm xong liền ngủ. Cô nằm mơ, bệnh của mẹ đã chuyển biến tốt đẹp, hai người sống tại một thị trấn nhỏ, nơi đó thanh bình sạch sẽ, sinh hoạt hàng ngày bắt đầu đi vào quỹ đạo, hạnh phúc nhạt nhẽo. Bụng của cô dần dần lớn, tay vuốt ve cái bụng tròn tròn, trên mặt cô nở nụ cười hạnh phúc.
Ở nơi không có Mộ Diễn, tất cả hạnh phúc đều thuộc về cô.
Chỉ là, trong giấc mơ, có một người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, trong ánh mắt sắc bén như dao cắt trên da thịt cô, anh ta nói, Hạ Hạ, tôi không cho phép, đứa nhỏ này không thể tồn tại.
Ác ma lên tiếng, anh ta dần dần tiến đến chế trụ cô, hô hấp của cô đã dần dần tắt.
"Không --"
Đột nhiên tỉnh lại, trên người Tử Ca đã ướt đẫm mồ hôi. Tay đặt trên bụng, hiện tại đã hơn hai tháng, lại vẫn không cảm nhận được sự sống của của đứa bé. Đứa nhỏ này, coi như rất nghe lời , không lăn qua lăn lại , dĩ nhiên cô có nôn nghén, còn chuyện khác đều thuận lợi.
Trong mộng, cô cảm thấy chân mình bị buộc chặt, cửa sổ phòng ngủ mở ra, gió thổi vào khiến Tử Ca run rẩy. Hai bàn tay đặt trên mặt, lệ trong mắt ức chế không nổi lại chảy ra
Bảo Bảo, mẹ muốn bảo vệ con thật tốt. Thật sự, không được sao?
Không còn buồn ngủ, Tử Ca đứng dậy đi vào phòng khách lấy nước, bây giờ đã là rạng sáng, trong phòng khách có ánh trăng nhàn nhạt tiến vào, Mộ Diễn còn chưa trở về, không biết hôm nay có chuyện gì quan trọng đến vậy.
Uống --
Quay người lại, Tử Ca hít một hơi thật sâu, tâm thiếu chút nữa bung ra.
Chương 115
Đả tự:
Uống --
Quay người lại, Tử Ca hít một hơi thật sâu, tâm thiếu chút nữa bung ra.
Thình lình ánh sáng đâm vào khiến Tử Ca nheo mắt lại
"Bây giờ còn chưa ngủ?"
Thanh âm của người đàn ông trầm khàn, áo khoác vẫn chưa mặc lên người, có thể anh về đã được một lúc. Cổ tay áo đã được vén lên một đoạn, cổ áo cởi bỏ nút thắt lộ ra lồng ngực săn chắc. Bộ dáng của anh trước giờ đều làm cô si mê.
"Khát nước." Tử Ca buông mi mắt xuống, hai tay cầm cốc nước đứng tại chỗ.
Mộ Diễn xoay người ngồi trên ghế sofa, đôi mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm Tử Ca. Rõ ràng anh đang ngồi, lại khiến Tử Ca cảm thấy bị áp bách, tay nắm cốc nước càng chặt, đầu ngón tay bởi vì dùng lực trở nên trắng bệch.
"Hôm qua, em đi tìm luật sư Hứa?" Anh không chút để ý hỏi, ngón tay nhẹ điểm trên đầu gối chờ cô nói chuyện.
Tử Ca biết giấu cũng không được, trước lúc đi tìm luật sự Hứa cô cũng không nghĩ sẽ giấu anh,"Động tác của anh chậm chạp, em sợ tiếp tục như vậy toàn bộ tiền bạc của mẹ em sẽ không còn nguyên vẹn. Cho nên thừa dịp này cho tung ra ngoài. Mộ Diễn, em yêu tiền bạc, nhưng không ngốc đến nỗi trời rơi xuống một miếng thịt lại không ăn, nếu em đoán trước nơi đó sẽ gặp nguy hiểm, em sẽ chờ không kịp , sẽ lấy nó trước khi người khác ăn mất."
Mỗi ngày Trình Lan đều đưa tin tức đến cho cô, tin tức của cô ta khiến Tử Ca không thể không để ở trong lòng.
"Suy nghĩ thật chu toàn" Mộ Diễn hừ nhẹ, sắc mặt của anh ở dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo,"Hạ Hạ, thật sự làm em cho tôi ngạc nhiên đấy."
"Mộ Diễn, em thật sự yêu anh, nhưng anh, chưa bao giờ đem em chân chính đặt trong lòng, mỗi ngày em đều sợ hãi, nhớ lại anh cũng sẽ có lúc không cần em nữa. Em làm như vậy, chẳng lẽ sai lầm rồi sao?"
Yêu, hoá ra có thể nói ra khỏi miệng dễ dàng như vậy, trên tay cầm sẵn cốc nước, Tử Ca nhẹ nhàng buông xuống. Trong đôi mắt có chút chua xót xẹt qua, tình cảm là thứ cô xem trọng nhưng cô lại đi nói dối một cách trắng trợn.
Cô vốn dĩ muốn đem cổ phần của Tạ Phương ở công ty đi gửi ngân hàng, các cổ đông đang dần di động liền hút sự chú ý của người khác, cổ phần ở Chung-Hạ nhất định sẽ giảm sút.
Hạ Xương Nguyên đã là thương nhân vài thập niên, nếu khứu giác của ông ta đủ nhạy cảm, ông ta sẽ ung dung ứng phó với những tình huống như vậy, mà còn, mảnh đất ở Nam Bình nếu quy hoạch đúng phương pháp , chẳng những Chung-Hạ không bị đình công mà còn thu được hàng ngàn lợi nhuận.
Chỉ là, những thứ này, đều do cô suy đoán, dù sao cô cũng chưa bao giờ bàn bạc về chuyện ở công ty một cách sâu sắc, cô cũng không hiểu Mộ Diễn có thủ đoạn gì, cô cũng không vĩ đại đến nỗi đi suy xét từng người một, cô nhắc nhở chính mình cũng thuận tiện nhắc nhở những người khác.
Mộ Diễn đứng dậy đi đến bên cạnh cô, tay luồn qua những sợi tóc chế trụ sau gáy cô, anh hơi cúi người ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô,"Hạ Hạ, em nói, tôi có thể tin em không?"
Ánh sáng trong nháy mắt đột nhiên biến mất, môi trái tim khẽ nhúc nhích, thật lâu sau, cô quay mặt đi, lệ trên khéo mắt trượt xuống,"Mộ Diễn, từ trước đến nay anh đều không tin em."
Khuôn mặt rơi lệ đột nhiên bị anh áp vào trong ngực, ánh mắt Mộ Diễn trầm trầm . May mà khi đó Lữ Phương phát hiện kịp, toàn bộ số tiền hiện có của cô đã bị Mộ thị thu mua, nhưng anh không công bố ra bên ngoài, đưa ra ngoài thị trường điều công ty sợ nhất là các cổ đông sẽ dị nghị, bắt đầu có chiều hướng chuyển dịch.
Chung-Hạ, đối với anh là tình thế bắt buộc, không ai có thể phá hoại toàn bộ kế hoạch của anh.MiuDĐLQĐ
Chỉ là, ánh mắt thu lại, Mộ Diễn nhìn chằm chằm đầu Tử Ca, lần đầu trong lòng có cảm giác không nhất định, phụ nữ nói yêu anh không thiếu, mà phụ nữ phục tùng anh lại càng nhiều.
Cái cô muốn , cũng không phải là không thể đáp ứng, anh không thể không thừa nhận, nước mắt của cô có thể khiến anh mềm lòng. Nếu, cô có thể an phận, anh sẽ cho cô một cuộc sống an nhàn.
Buổi sáng, lúc tỉnh lại, mở mắt ra chỉ thấy Mộ Diễn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô, Tử Ca xoay xoay đầu, cô không biết tối qua mình ngủ lúc nào , hiện tại cô lại đang ru rú ở trong lòng anh, đem cánh tay của anh coi là cái gối để gối đầu.
"Thức dậy?" Thanh âm của anh khàn khàn như mọi ngày, mặt Tử Ca đỏ ửng bỏ qua một bên, liền muốn đứng dậy lại bị bàn tay to lớn của anh áp đi xuống, thân thể lật chuyển đem cô đặt ở dưới thân của anh. MiuDĐLQĐ
Tay của anh dọc theo cái eo nhỏ nhắn của cô quấy động, cô lắc lắc thân thể chụp lấy tay của anh,"Anh, anh làm cái gì?"
"Làm cái gì? Vận động một chút có được không?" Anh hỏi, khiến cô run sợ, sở dĩ không thể tránh được sự kìm hãm của anh, huống hồ bây giờ cô cũng không thể kháng cự.
Bàn tay to tham lam tiến vào bên trong áo ngủ của cô, ngón tay còn chưa chạm đến nơi mềm mại kia lại phải bỏ xuống, chuông điện thoại di động liền vang lên. Mộ Diễn xoay người nhận điện thoại,"Ai?"
Đối diện, thanh âm hỗn loạn của một cô gái như sắp khóc,"Ca ca. . . . . ."
Tử Ca xoay người sang chỗ khác, cô đứng dậy tiến vào phòng tắm rửa mặt cho sạch, lúc ra ngoài chỉ thấy Mộ Diễn đã mặc quần áo chỉnh tề, anh bỏ qua cô đi vào phòng tắm rửa mặt
"Muốn ra ngoài?"
"Ừ."
"Tối hôm nay trở về sao?"
"Nói sau."
Tử Ca bĩu môi, không hỏi lại, bóng dáng người đàn ông vội vàng rời đi. Nếu cô không nghe sai, Tử Ca biết cái giọng nói kia, nhất định là của Mộ Tình.
Hợp với vài ngày bình an vô sự, số lần Mộ Diễn trở về đã từ từ giảm bớt, mỗi lần trở về Tử Ca đều có thể nhạy cảm thấy được trên người anh có mùi nước hoa của phụ nữ. Trong lòng không rõ có cảm giác gì, mặc dù có chút buồn tủi, nhưng cũng có chút vui vẻ, như vậy chứng tỏ thời gian rời đi của cô càng ngày càng gần.
Tất cả tiền mặt của Tạ Phương đều được ghi vào sổ sách, bên kia Chung-Hạ không có động tác gì. Ngược lại điều Tử Ca lo lắng nhất là ở nơi này.
Lần trước cô có đi tìm việc, công ty bên đó gọi cho cô nói cô làm sổ sách không sai, muốn gặp mặt một chút. Cô lại khéo léo từ chối, không muốn rước thêm rắc rối, đợi khi nào rời đi đã. MiuDĐLQĐ
Điện thoại vừa tắt lại vang lên, Tử Ca liếc nhìn, trong lòng đã sáng tỏ.
Quán cà phê nhỏ ở Nam Bình
Mộ Tình xinh đẹp cười rất ngọt ngào, ẩn bên trong là sự kiêu căng của một tiểu thư quý phái, cô ta nâng nâng cằm, ánh mắt rơi vào trên mặt Tử Ca, nhìn bộ dáng hai người có vẻ không khác nhau là mấy.
Chỉ cần suy nghĩ đến khả năng này, trong lòng Mộ Tình liền đắc ý, cô ta biết ca ca vẫn đặt mình ở trong lòng. Nếu không đã không giữ Tử Ca lại MiuDĐLQĐ
Tử Ca nhìn, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười.
Cô và Mộ Tình có quan hệ gì? Thật sự mọi chuyện càng ngày càng phức tạp.
"Ca ca không biết chuyện cô mang thai?" Mộ Tình tao nhã quấy coffee, tư thế của cô ta hồn nhiên mà dịu dàng, lời nói lại chứa hàm ý sâu sắc khiến người ta nhịn không được mồ hôi chảy ròng ròng.
Tử Ca chỉ cảm thấy bụng dưới buộc chặt, cô ép chính mình mỉm cười,"Ai nói với cô đây là con của anh ta?”
Chương 116
Đả tự:
"Ca ca không biết chuyện cô mang thai?" Mộ Tình tao nhã quấy coffee, tư thế của cô ta hồn nhiên mà dịu dàng, lời nói lại chứa hàm ý sâu sắc khiến người ta nhịn không được mồ hôi chảy ròng ròng.
Tử Ca chỉ cảm thấy bụng dưới buộc chặt, cô ép chính mình mỉm cười,"Ai nói với cô đây là con của anh ta?”
"Cô không nói?"
Cốc cà phê trước mặt, Tử Ca cũng chưa động, ngón tay để trên mặt bàn đã dần dần lạnh lẽo, "Anh ta biết hoặc không biết có cái gì khác nhau sao? Vì đứa con của tôi không còn."
Tử Ca nói khiến Mộ Tình ngớ ra, cô ta mị mị ánh mắt ngẩng đầu nhìn về cô gái trước mắt, "Còn nữa, ngày đó cô khóc cái gì?"
Khóe miệng Tử Ca tràn ra một tiếng cười nhạo, "Có phải cô cho rằng tôi luôn kề cận ca ca của cô không? Nhưng tôi nghĩ muốn rời đi, Mộ tiểu thư, nếu cô muốn tôi nói cho cô nghe thì tôi nói, đó là chuyện xảy ra ngoài ý muốn, tôi không hề nghĩ muốn sinh con cho anh ta. Cho nên, tôi không nói cho anh ta biết, bởi vì tôi chưa bao giờ mang thai cả."
Trợn mắt nói lời bịa đặt, từ lúc nào cô trở nên thành thạo như vậy rồi! Xem kìa, cô nói liền mạch, một tia do dự đều không có, hạ bút thành văn.MiuDĐLQĐ
Vốn là lời thề son sắt, vốn cho rằng trong tay mình đã nắm được cái cán, trong giây lát lại tuột mất. Ý của cô là cô đã từng mang thai nhưng hiện tại cũng đã giải quyết rồi.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian